Ngồi trong mái vòm cổ của Place des Vosges và nâng một tách cà phê nóng lên môi, người ta như bước vào một chương cũ của Paris – nơi thời gian dường như trôi chậm hơn, để kịp nghe tiếng giày vang nhẹ dưới những vòm gạch đỏ được xây từ đầu thế kỷ XVII. Không gian ấy khiến Carette, dù chỉ là một salon de thé nhỏ giữa lòng quảng trường, mang sức hút gợi nhớ những Paris thanh lịch của thập niên 1920.
Carette ra đời năm 1927, khi Jean và Madeleine Carette quyết định tạo nên một nơi hòa quyện tinh thần Art Deco với truyền thống ngọt ngào của pâtisserie Pháp. Họ chọn lối trang trí tinh giản nhưng sang trọng, những tủ kính đầy bánh ngọt như thể được sắp đặt cho một buổi trình diễn nghệ thuật hơn là một quầy bán hàng. Từ rất sớm, Carette trở thành điểm hẹn ưa thích của giới Paris sành điệu, nơi người ta đến để trò chuyện, ngắm nhìn, và thưởng thức cái đẹp trong nhịp sống chậm rãi.
Khi Carette đặt chân vào Place des Vosges – quảng trường cổ nhất Paris, xây dưới triều Henri IV – họ mang theo tinh thần 1920s và đặt nó vào một khung cảnh gần như bất biến hơn bốn thế kỷ. Những dãy arcade bằng đá vòm, những mặt tiền gạch đỏ xen đá trắng, cùng bố cục hoàn hảo của quảng trường tạo ra sân khấu tự nhiên cho mọi chuyển động: tiếng cười ngoài hiên, hơi nóng tỏa ra từ ấm chocolat chaud, màu sắc rực rỡ của những chiếc macaron được bày cẩn thận trên đĩa sứ. Tất cả hòa quyện thành một khoảnh khắc Paris rất riêng, vừa thân thuộc, vừa tao nhã.
Trong thực đơn của Carette, thức uống khiến nhiều người quay lại nhất luôn là chocolat chaud – đặc, mượt, nồng nàn, được rót từ bình bạc như một nghi lễ nhỏ. Kế bên là những chiếc bánh vừa đủ tinh tế để khiến khách dừng lại một nhịp: macaron pistache xanh nhạt, caramel vàng ấm, cacao sẫm như nhung, hay miếng croissant giòn thơm lớp bơ. Những buổi sáng ở đây luôn bắt đầu bằng ánh sáng xuyên qua mái arcade, và kết thúc với cảm giác thời gian đã trôi qua một cách thật dịu dàng.
Carette không cần ồn ào để lưu lại trong ký ức người đến. Chỉ cần khoảnh khắc bạn ngồi xuống dưới mái vòm cổ, đặt tách cà phê lên bàn và nhìn ra khoảng trời của Place des Vosges, Paris bỗng trở nên gần gũi hơn. Đó là nghệ thuật sống mà thành phố này gìn giữ qua hàng trăm năm: biết tận hưởng những điều tưởng như nhỏ bé, nhưng làm trọn vẹn một ngày.



